Lời Chúa: Lc 13, 10-17
Ngày sabát kia, Đức
Giêsu giảng dạy trong một hội đường. Ở đó, có một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật
đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên
được. Trông thấy bà, Đức Giêsu gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi
tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn
vinh Thiên Chúa. Ông trưởng hội đường tức tối vì Đức Giêsu đã chữa bệnh vào
ngày sabát. Ông lên tiếng nói với đám đông rằng: “Đã có sáu ngày để làm việc,
thì đến mà xin chữa bệnh những ngày đó, đừng có đến vào ngày sabát!” Chúa đáp:
“Những kẻ đạo đức giả kia! Thế ngày sabát, ai trong các người lại không cởi
dây, dắt bò lừa rời máng cỏ đi uống nước? Còn bà này, là con cháu ông Ápraham,
bị Xatan trói buộc đã mười tám năm nay, thì chẳng lẽ lại không được cởi xiềng
xích đó trong ngày sabát sao?” Nghe Người nói thế, tất cả những kẻ chống đối
Người lấy làm xấu hổ, còn toàn thể đám đông thì vui mừng vì mọi việc hiển hách
Người đã thực hiện.
Suy niệm:
Người phụ nữ trong bài Tin Mừng hôm nay bị còng lưng đã lâu.
Mười tám năm không thể
nào đứng thẳng lên được (c. 11).
Lưng bà còng hẳn xuống
khiến tầm nhìn của bà bị giới hạn.
Có lẽ bà chỉ nhìn thấy
mảnh đất nhỏ trước mặt hơn là thấy bầu trời cao.
Bệnh này thật khó chịu,
khiến bà đi đứng khó khăn.
Vậy mà bà vẫn có mặt ở
hội đường vào ngày sabát, khi Đức Giêsu giảng.
Dù bà thấp vì còng lưng,
Ngài vẫn trông thấy bà.
Dù bà chẳng xin gì, Ngài
vẫn chủ động gọi để gặp bà (c. 12).
Đức Giêsu nhìn thấy sự trói buộc do cơn bệnh dai dẳng.
“Này bà, bà đã được giải
thoát khỏi tật nguyền.”
Chữa bệnh chính là đem
lại giải thoát cho người phụ nữ.
Hơn nữa, Đức Giêsu còn
đặt tay trên bà như một cử chỉ yêu thương.
Tức khắc bà còng lưng đã
có thể đứng thẳng lên được.
Điều mơ ước từ mười tám
năm, bỗng chốc thành hiện thực.
Bà có thể nhìn thấy bầu
trời và cất lời tôn vinh Đấng ngự trên đó (c. 13).
Đức Giêsu coi bệnh của
bà như một sự trói buộc của Xatan (c. 16).
Không phải chỉ là trói
buộc bằng dây như người ta cột bò lừa (c. 15),
mà là trói buộc bằng
xiềng xích.
Chính vào ngày sabát,
Đức Giêsu đã cởi xiềng xích đó cho bà,
để bà được tự do, được
đứng thẳng như một người bình thường.
Bà còng lưng bị trói buộc bởi gánh nặng của bệnh tật.
Nhưng có bao thứ trói
buộc khác làm con người mất tự do.
Như người phụ nữ này,
chúng ta muốn và cố làm cho mình đứng thẳng,
nhưng hoàn toàn bó tay
từ nhiều năm qua.
Có những thứ trói buộc
do tác động bên ngoài,
nhưng có thứ xiềng xích
do chính chúng ta đúc nên để tự giam mình.
Tôi bị trói buộc bởi
lòng ích kỷ, tham vọng, thèm muốn…
Chúng ta cần thú nhận
mình không tự giải thoát mình được,
không tự đứng thẳng
được, không tự cắt đứt những thứ trói buộc mình.
Chúng ta cần Đức Giêsu
đặt tay của Ngài trên đời ta để ta được tự do.
Đâu phải chỉ người phụ nữ còng lưng mới bị trói buộc.
Tôi cũng bị trói buộc
bởi những giá trị mập mờ của thế tục.
Làm sao để tôi được tự
do với cái cell phone tôi đang dùng,
với những hình ảnh mà
tôi tìm kiếm trên internet,
với lối sống mà ngày nay
bao người coi là đáng ước mơ?
Xin cho tôi không chỉ
cúi xuống nhìn thấy miếng đất be bé trước mặt,
nhưng có thể ngước lên
để thấy bầu trời mênh mông trên cao.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả
của tôi.
Chỉ mong ý muốn trong
tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm thấy
Người ở mọi nơi,
đến với Người trong mọi
sự,
và dâng Người tình yêu
trong mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn
gì,
nhờ thế tôi không bao
giờ muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc
trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý
muốn của Người
và thực hiện ý Người
trong suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.