Bài Ðọc I: Is 42, 1-4. 6-7

“Này là tôi tớ Ta, Ta hài lòng về người”.

Trích sách Tiên tri Isaia.

Ðây là lời Chúa phán: “Này là tôi tớ Ta mà Ta nâng đỡ, là người Ta chọn, Ta hài lòng về người. Ta ban Thần trí Ta trên người. Người sẽ xét xử chư dân. Người sẽ không lớn tiếng, không thiên vị ai; không ai nghe tiếng người ở công trường. Người không bẻ gãy cây lau bị giập, không dập tắt tim đèn còn khói. Người trung thành đem lại lẽ công bình. Người sẽ không buồn phiền, không nao núng, chỉ lo đặt công lý trên địa cầu, vì trăm đảo mong đợi lề luật người. Ta là Chúa, Ta đã gọi con trong công lý, đã cầm lấy tay con, đã gìn giữ con, đã đặt con thành giao ước của dân, và nên ánh sáng của chư dân, để con mở mắt cho người mù, đưa ra khỏi tù những người bị xiềng xích, đưa ra khỏi ngục những người ngồi trong tối tăm”.

Ðó là lời Chúa.


Ðáp ca: Tv 28, 1a và 2. 3ac-4. 3b và 9b-10

Ðáp: Chúa sẽ chúc phúc cho dân Người trong cảnh thái bình.

Xướng: 1) Các con cái Thiên Chúa hãy dâng kính Chúa, hãy dâng kính Chúa vinh quang xứng với danh Người; hãy mang lễ phục thánh để thờ lạy Chúa.

Ðáp: Chúa sẽ chúc phúc cho dân Người trong cảnh thái bình.

2) Tiếng Chúa vang dội trên mặt nước, Chúa ngự trên muôn ngàn sóng nước. Tiếng Chúa phán ra trong uy quyền, tiếng Chúa phán ra trong oai vệ.

Ðáp: Chúa sẽ chúc phúc cho dân Người trong cảnh thái bình.

3) Thiên Chúa oai nghiêm làm cho sấm sét nổ ran, và trong thánh đài của Chúa, mọi người kêu lên: Vinh quang! Chúa ngự trị trong cơn hồng thuỷ, và Chúa làm vua ngự trị tới muôn đời.

Ðáp: Chúa sẽ chúc phúc cho dân Người trong cảnh thái bình.


Bài Ðọc II: Cv 10, 34-38

“Chúa dùng Thánh Thần mà xức dầu tấn phong cho Người”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Trong những ngày ấy, Phêrô mở miệng nói rằng: “Quả thật, tôi nghiệm biết rằng Thiên Chúa không thiên tư tây vị, nhưng ở bất cứ xứ nào, ai kính sợ Người và thực hành sự công chính, đều được Người đón nhận. Thiên Chúa đã sai Lời Người đến cùng con cái Israel, loan tin bình an, nhờ Chúa Giêsu Kitô là Chúa muôn loài. Như anh em biết, điều đã xảy ra trong toàn cõi Giuđa, khởi đầu từ Galilêa, sau khi Gioan đã rao giảng phép rửa: ấy là Chúa Giêsu thành Nadarét. Thiên Chúa đã dùng Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu tấn phong cho Người. Người đi qua mọi nơi, ban bố ơn lành và chữa mọi người bị quỷ ám, bởi vì Thiên Chúa ở với Người”.

Ðó là lời Chúa.


Alleluia: x. Mc 9, 7

Alleluia, alleluia! - Các tầng trời mở ra, tiếng Chúa Cha tuyên phán: “Này là Con Ta yêu dấu, hãy nghe lời Người”. - Alleluia.


Phúc Âm: Mc 1, 6b-11

“Con là Con yêu dấu của Cha, Con đẹp lòng Cha”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.

Khi ấy, Gioan rao giảng rằng: “Có Ðấng đến sau tôi, nhưng quyền lực hơn tôi, tôi không xứng đáng cúi xuống cởi dây giày cho Người. Phần tôi, tôi đã rửa anh em trong nước, nhưng Người, Người sẽ rửa anh em trong Thánh Thần.”

Và đã xảy ra là trong những ngày đó, Chúa Giêsu từ Nadarét xứ Galilêa đến và chịu phép rửa bởi Gioan ở sông Giođan. Khi vừa lên khỏi nước, Người liền thấy trời mở ra, thấy Thánh Thần như chim bồ câu ngự xuống trên mình. Và có tiếng từ trời phán: “Con là Con yêu dấu của Cha, Con đẹp lòng Cha”.

Ðó là lời Chúa.


Suy niệm 1: CHA HÀI LÒNG VỀ CON

Người Do-thái rất nhạy cảm về sự ô uế nơi thân xác.

Theo sách Lêvi, thân xác con người có thể bị ô uế bởi nhiều lý do.

Chạm vào xác chết hay vào người phong làm ta ra ô uế.

Người phụ nữ sinh con hay có phản ứng sinh lý bình thường

cũng trở thành ô uế và cần được thanh tẩy.

Lẽ ra người phụ nữ bị băng huyết không được chạm vào Đức Giêsu.

Đây không phải là sự ô uế do phạm tội về mặt đạo đức,

mà chỉ là sự ô uế khiến người ta không được phép dự các lễ nghi.

Để sạch trở lại, cần được thanh tẩy.

Nước là cách thanh tẩy dễ dàng nhất.

Sách Lêvi hay dùng câu: “lấy nước mà tắm rửa” (chương 14-17).

Nước dùng để thanh tẩy thường là nước nguồn, nước mưa.

Cho đến nay trong nhánh Do-thái giáo Chính Thống hay Bảo Thủ,

nơi thanh tẩy (mikvah) vẫn chiếm vị trí trung tâm của nhà cộng đoàn.


Chúng ta không lấy làm lạ khi Gioan Tẩy giả mời gọi dân chúng

đến với ông để chuẩn bị cho Đấng Mêsia đang gần tới.

Ông kêu gọi người ta hối cải, xưng thú tội lỗi mình,

rồi chịu phép rửa của ông ở dòng nước sông Giođan.

Đức Giêsu đã nghe tiếng kêu của Gioan và đã đến,

đã đứng chung với các tội nhân, chờ đến phiên mình,

đã dìm toàn thân mình dưới nước, và được Gioan ban phép rửa.

Lúc ấy Ngài đã trên ba mươi tuổi, làm thợ nhiều năm ở Nadarét,

đã lặng lẽ và bình an chờ đợi ngày Cha sai mình.

Nhận phép rửa của Gioan là làm một cử chỉ khiêm hạ.

Đức Giêsu không ngờ chính giây phút dìm mình ở con sông này

lại là giây phút Thiên Chúa ngỏ lời với Ngài,

vén mở cho Ngài biết Ngài là ai trong mắt của Thiên Chúa,

và kín đáo mời gọi Ngài rời Nadarét để lên đường.


“Con là Con yêu dấu của Cha !” đó là lời Thiên Chúa từ trời phán.

Như Isaac là con yêu dấu của Abraham (St 22,2),

Đức Giêsu là Con yêu dấu của Cha.

Ngài là Con như vị vua mới đăng quang thuộc dòng Đavít,

được Thiên Chúa tuyển chọn và bảo:

“Con là con của Cha, hôm nay Cha đã sinh ra con” (Tv 2,7).

Như Người Tôi trung được đầy Thánh Thần để làm sứ mạng,

Ngài được Thiên Chúa tuyên bố: “Cha hài lòng về Con” (Is 42,1).

Thiên Chúa Cha hài lòng về Đức Giêsu là người Con yêu dấu,

người đã vâng ý cha suốt bao năm ở Nadarét,

và sẽ còn vâng ý Cha cho đến nỗi hy sinh chính mạng sống mình.


Những gì xảy ra trên sông Giođan hôm nay

sẽ tiếp diễn mãi trong suốt đời của Đức Giêsu.

Ngài không chỉ xếp hàng với những người tội lỗi,

mà hơn nữa, “Đấng không hề biết đến tội, thì vì chúng ta,

Thiên Chúa đã làm Ngài thành thân tội” (2 Cr 5,21).

Thánh Thần đã xuống trên Ngài ở Giođan,

sau đó sẽ đưa Ngài vào hoang địa để chịu thử thách (Mc 1,12).

Đức Giêsu đã khiêm tốn chịu phép rửa bởi Gioan,

và Ngài sẽ còn đau đáu chờ một phép rửa khác nữa (Lc 12,50).

Ngài đã hỏi hai môn đệ xem họ có dám chịu phép rửa

mà Ngài sắp chịu không (Mc 10,38-39).

Phép rửa ấy không gì khác hơn là cái chết để phục vụ,

và hiến mạng làm giá chuộc cho muôn người (Mc 10,45).


Chúng ta đã được chịu Phép Rửa trong Thánh Thần,

nhân danh Chúa Giêsu, để được ơn tha tội (Cv 2,38).

Ước gì Chúa Cha cũng nói với từng người chúng ta:

“Con là con Cha yêu dấu, Cha hài lòng về con.”

 

Cầu nguyện:


Lạy Chúa Giêsu,

sám hối không phải là điều dễ dàng,

bởi lẽ chúng con không đủ khiêm tốn

để nhận mình lầm lỗi.


Chúng con ngỡ ngàng

khi thấy Chúa là Đấng vô tội

mà lại đứng chung với các tội nhân,

chờ Gioan ban phép rửa.


Chúa đã muốn nên bạn đồng hành

với phận người mỏng dòn yếu đuối chúng con.


Xin cho chúng con biết thường xuyên điều chỉnh

lối nghĩ và lối sống của mình,

tỉnh táo để khỏi rơi vào ảo tưởng,

thành thật để khỏi tự dối mình.


Ước gì Chúa ban cho chúng con ơn hoán cải,

dám đi đến những hành động cụ thể,

và chấp nhận những cắt tỉa đớn đau.

Nhưng xin đừng quên ban cho chúng con

niềm vui của Gia kêu, 

hạnh phúc vì được tự do và được yêu mến. Amen.




Suy niệm 2: TRỜI MỞ RA


Các Kitô hữu ở thế kỷ đầu thật hết sức bối rối

trước sự kiện Ðức Giêsu lãnh phép rửa của Gioan.

Tại sao Ngài lại đến với Gioan như một môn đệ

để chịu phép rửa, nhằm bày tỏ lòng sám hối?

Ngài có cần sám hối không nếu thật sự Ngài vô tội?

Ðã có bao câu trả lời cho vấn nạn này.

Chúng ta chỉ cần nhìn ngắm Ðức Giêsu bên bờ sông Giođan.

Ngài đứng xếp hàng cùng với dân tộc của Ngài.

Ngài trà trộn với những tội nhân muốn sám hối.

Ngài chấp nhận dìm mình xuống cùng một dòng sông.

Có ai nhận ra Ngài là Chiên Thiên Chúa,

là Ðấng xóa tội trần gian không?

Ðấng thánh thiện lại khiêm nhu đứng bên kẻ tội lỗi.

Ðấng sẽ làm phép Rửa trong Thánh Thần

nay lại xin được chịu phép rửa sám hối trong nước.

Hành vi đầu tiên công khai của Ðức Giêsu

lại là một hành vi khiêm hạ, dìm mình, mất hút...

Ngài chỉ là một kẻ vô danh bên cạnh một Gioan tăm tiếng.


Nhìn Ðấng Cứu Ðộ cúi mình chịu phép rửa,

chúng ta hiểu được thế nào là đồng hành và liên đới.

Ðồng hành với người khác đòi tôi phải đi chậm lại.

Liên đới với người khác đòi tôi nhỏ bé đi.

Ðồng hành đòi tôi có chung một tâm tình với người khác.

Ðấng vô tội nếm được cái ray rứt của tội nhân

và cảm được nỗi khát khao đổi đời của họ.

Ðức Giêsu đã đồng hành với con người cho đến chết.

Ngài đã chia sẻ thân phận của người nghèo, người khổ đau,

người bị bỏ rơi, bị thất bại, bị kết án

và cả thân phận khắc khoải của tội nhân.

Mầu nhiệm Nhập Thể là mầu nhiệm đồng hành.

Thiên Chúa tập làm người để hiểu được con người.

Ngài cúi xuống để nâng con người lên.


Sau khi chịu phép rửa, Ðức Giêsu cầu nguyện với Thiên Chúa.

Ngài muốn gặp gỡ Cha trong tư cách là Con.

Chính trong giây phút hiệp thông sâu đậm này

mà Ngài cảm thấy được Thánh Thần tràn ngập,

và tự thâm tâm, Ngài nghe rõ tiếng của Cha.

Cha âu yếm gọi Ngài là Con và phong Ngài làm Mêsia:

“Con là Con của Cha. Hôm nay, Cha đã sinh ra Con.”

Từ hôm nay, Ðức Giêsu hiểu rằng giờ lên đường đã điểm.

Thời gian ẩn dật ở Nadarét đã kết thúc.

Cha ban Thánh Thần để ủy thác cho Ngài một sứ mạng.

Ðức Giêsu đã trải qua một kinh nghiệm tuyệt vời...

Sông Giođan, nơi Ngài gắn bó với tội nhân, với dân tộc,

đã trở nên nơi Ngài gắn bó với Cha trong Thánh Thần.

Nơi đi xuống cũng là nơi đi lên.

Nơi Ngài được sai đến cũng là nơi Ngài đang hiện diện.


Chúng ta đã chịu phép Rửa của Ðức Giêsu trong Thánh Thần.

Phép Rửa này có đưa chúng ta lên đường phục vụ không?

Mỗi ngày, ta có lại thấy mình được Cha sinh ra không?

 

Cầu nguyện:


Lạy Chúa Giêsu,

sám hối không phải là điều dễ dàng,

bởi lẽ chúng con không đủ khiêm tốn

để nhận mình lầm lỗi.


Chúng con ngỡ ngàng

khi thấy Chúa là Ðấng vô tội

mà lại đứng chung với các tội nhân,

chờ Gioan ban phép Rửa.


Chúa đã muốn nên bạn đồng hành

với phận người mỏng dòn yếu đuối chúng con.


Xin cho chúng con biết thường xuyên điều chỉnh

lối nghĩ và lối sống của mình,

tỉnh táo để khỏi rơi vào ảo tưởng,

thành thật để khỏi tự dối mình.


Ước gì Chúa ban cho chúng con ơn hoán cải,

dám đi đến những hành động cụ thể,

và chấp nhận những cắt tỉa đớn đau.

Nhưng xin đừng quên ban cho chúng con

niềm vui của Giakêu,

hạnh phúc vì được tự do và được yêu mến. Amen.



Suy niệm 3: CON YÊU DẤU CỦA CHA


Sau khi mừng Lễ Chúa Hiển Linh cho các đạo sĩ dân ngoại,

chúng ta mừng Đức Giêsu được hiển linh trên sông Giođan,

dù theo Tin Mừng Máccô, cuộc hiển linh này chỉ mình Ngài biết.

Nghe lời kêu gọi của Gioan từ hoang địa,

bao người từ khắp nơi kéo đến thú tội và chịu phép rửa của ông.

Phép rửa này nhằm bày tỏ lòng sám hối để được tha các tội (Mc 1, 4-5).


Trong số những người xếp hàng chờ đến lượt mình,

có Đức Giêsu, một ông thợ mộc từ vùng Nadarét.

Đức Giêsu có thú tội với Gioan, và sám hối để được tha thứ không?

Đức Giêsu có biết mình là Đấng cao trọng mà Gioan loan báo không?

Chúng ta cần chiêm ngắm mầu nhiệm lạ lùng này thật lâu.

Hành vi công khai đầu tiên của Đức Giêsu

là đứng chung với đồng bào, với tội nhân,

là khiêm hạ để mình bị dìm xuống nước, hầu được thanh tẩy.

Nhưng vào chính giây phút Ngài lên khỏi nước (c. 10)

bất ngờ Ngài thấy trời cao mở ra:

Thần Khí như chim bồ câu ngự xuống trên Ngài,

bất ngờ Ngài nghe tiếng Thiên Chúa nói riêng với mình :

“Con là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Con” (c. 11).

Đối với Đức Giêsu, đây thật là một mặc khải quan trọng.


Thiên Chúa vén mở mối tương quan Cha-Con thân thiết,

đồng thời ban Thần Khí để Thần Khí ở lại mãi với Đức Giêsu.

Nơi dòng sông Giođan hôm đó, có sự hiển linh của Ba Ngôi Thiên Chúa.

Đức Giêsu là Đấng vô tội, vì luôn làm đẹp lòng Cha,

nhưng vẫn đến với Gioan để xin chịu phép rửa sám hối.

Đức Giêsu là Đấng gần gũi với Thiên Chúa như Con với Cha,

nhưng cũng gần gũi với anh em của mình.


Những gì đã xảy ra ở sông Giođan, sẽ xảy ra mãi cho Đức Giêsu.

Mỗi lần Ngài khiêm hạ dìm mình, xóa mình, hủy mình,

là mỗi lần Ngài được nghe, được thấy Thiên Chúa mặc khải.

Sau khi chấp nhận đi con đường thập giá (Mc 8, 31),

Đức Giêsu được biến hình và được Cha tỏ mình trên núi (Mc 9, 2).

Sau khi chấp nhận dìm mình trong cái chết nhục nhằn,

Đức Giêsu đã được Cha phục sinh và nâng dậy.

Có thể câu đầu tiên Chúa Cha nói với Ngài là: “Cha hài lòng về Con”.

Cuộc sống người Kitô hữu cũng là liên tục dìm mình.

Thánh Phaolô nói: khi được dìm vào nước lúc chịu phép thánh tẩy,

chúng ta được dìm vào trong cái chết của Đức Giêsu (Rm 6,3).

Chỉ ai chấp nhận bị dìm như thế, người ấy mới được sống đời sống mới.

Đức Giêsu chịu phép rửa là mầu nhiệm đầu tiên của Năm Sự Sáng.

Ánh sáng của Thiên Chúa chỉ bừng tỏa trên con người khiêm nhu.


Cầu nguyện:


Lạy Chúa,

xin cất khỏi con mọi lo lắng bề ngoài.


Xin tha thứ cho con

vì đã quá bận tâm

đến những điều mình nói,

đến ảnh hưởng của mình,

đến những điều người ta nói và nghĩ về con.


Xin tha thứ cho con

vì muốn nên giống kẻ khác

mà quên mất chính mình,

vì khao khát có được những đức tính của họ,

mà quên phát triển bản thân.


Xin tha thứ cho con

vì đã mất nhiều thời gian

cho việc phô trương

hơn là cho việc xây dựng bản thân.


Xin cho con biết cởi mở với anh em;

nhờ đó, Chúa có thể đến với con

như đến với một người bạn.


Và Chúa sẽ làm cho con trở nên “người”

mà Chúa mong muốn trong tình yêu của Ngài

vì con là con của Chúa

và là anh em của mọi người.  Amen.

(Michel Quoist)


Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J